XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 15
Chương
15: Đi thôi, dẫn cậu đi trèo tường
Những nam sinh này đều
là học sinh lớp 12 khối thể thao.
Chử Hướng Đông đã chú ý
đến bọn họ ngay từ khi bọn họ xuất hiện.
Chuyện này nếu nói ra
thì nguyên nhân là do cậu ta. Trong tiết tự học ngày hôm qua, cậu ta và Lục
Xuyên đến sân vận động chơi đá bóng. Trong khi rê bóng và khởi động, mọi người
trò chuyện chơi. Cậu ta thuận miệng nói về việc Lục Xuyên chọc giận nữ sinh
khác như thế nào. Các chàng trai khác trở nên thích thú, cất cao giọng: “Có lẽ
nào là thích người ta rồi phải không?”
Người này đáp lại một
câu: “Ông đây thấy cậu ta là không vui, không được à?”
Anh rất nóng tính, những
người khác tự nhiên cũng không dám chọc ghẹo anh, nhưng trong lòng bọn họ cũng
rất ngứa ngáy, mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy Khương Nguyên liền chạy tới xác nhận:
“Đông Tử nói trong lớp các cậu có một học sinh mới chuyển đến siêu xinh, còn
xinh hơn cả Giang Chung Linh nữa à?”
Trường Trung học số 9
có rất nhiều người đẹp, không ai chịu thua ai, đó giờ chưa từng công nhận một
hoa khôi nào.
Khi bọn họ chọn một đối
tượng tham khảo, bọn họ sẽ tìm người mà mọi người đều quen thuộc.
Nghe vậy, Khương Nguyên
nói: “Đẹp cả mặt lẫn dáng, Giang Chung Linh không sánh bằng.”
Giang Chung Linh là em
gái ruột của Giang Chung Dục, gen cũng hiện rõ, nhan sắc không tồi, hơn nữa gia
cảnh cũng tốt lại còn biết cách ăn mặc, cũng khá có danh tiếng trong khối.
Cô ta mà còn không sánh
bằng, cho nên danh tiếng của Giang Nguyên tự nhiên cũng được truyền đi.
Lúc này, các nam sinh ở
cửa đã nhìn rõ dáng vẻ của Giang Nguyên dưới sự chỉ điểm của học sinh lớp 12/7,
nhưng vài giây sau, tiếng huýt sáo và tiếng cười đùa lại vang lên, người cầm đầu
gọi: “Người đẹp, ra ngoài làm quen cái.”
Cảnh tượng như vậy thực
sự rất hiếm thấy ở trường Trung học số 9.
Nhìn thấy Giang Nguyên
ngồi yên ở chỗ của mình không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn một cái,
nam sinh lớp 12/7 cũng phấn khích lên, vừa cười vừa đuổi: “Đi đi, đi đi, con
gái nhà người ta đã không thèm để ý tới mấy người rồi.”
“Nể mặt, để tôi đi ra
cho!”
“Như vậy thì chán quá rồi.”
“Còn bày đặt kiêu ngạo
là không được rồi.”
Một đám người mồm năm
miệng mười hò hét ở đó, Chử Hướng Đông nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô gái trước
mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Định đi ra ngoài đuổi
người đi, nhưng khi cậu ta nghiêng đầu nhìn, Lục Xuyên đang dựa vào bức tường
phía sau xem điện thoại di động, kiên định, bất động, vẻ mặt thờ ơ.
Nếu anh muốn cô lập ai
đó thì đó chỉ là chuyện trong vài phút.
Vấn đề là: Tại sao anh
lại chướng mắt cô đến thế nhỉ?
Trong tình thế tiến
thoái lưỡng nan, Chử Hướng Đông còn chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe Giang Chung
Linh “xùy” một tiếng: “Sức hút của mấy người không ổn rồi, người ta còn không
thèm phản ứng lại.”
“Ha ha ha...”
Trong tiếng cười đùa ầm
ĩ, Giang Nguyên đột nhiên đứng dậy. Cô băng qua lối đi đến bục giảng, đứng ở cửa
lớp, khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp khiến đám nam sinh đó phải sững sờ. Một
lúc lâu sau, nhìn vào đôi mắt cô, không ai có thể tiếp tục la ó, còn có một số
người đã đỏ mặt.
Giang Nguyên thu hồi tầm
mắt lại, trực tiếp rời đi.
Sau khi nhìn cô đi xuống
cầu thang, các nam sinh đó từ từ thu tầm mắt lại.
“Thật sự là rất xinh!”
Một lúc sau có người
lên tiếng cảm thán.
Họ chỉ cảm thấy rằng vừa
rồi tại một giây nào đó, khi bản thân bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thì đã có cảm
giác tim mình đập loạn xạ. Người này càng đến gần, trong ánh mắt càng toát lên
vẻ lạnh lùng, khí thế hung hãn bức người, khiến lòng người ta phải chấn động.
*
Suốt quãng đường đi xuống
cầu thang, Giang Nguyên mới bình tĩnh lại.
Trước khi đến trường Trung
học số 9, cô đã chuẩn bị tâm lý một thời gian dài, nhưng cô không ngờ rằng mình
còn phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn những gì cô tưởng tượng trước đây.
Có lẽ nguyên nhân là vì
chỗ ngồi?
Vì chỗ ngồi đó, các cô
gái thì ghen tị, các chàng trai thì đùa giỡn cô, mặt cô không biến sắc, nhưng
thực ra cô đang ngồi trên bàn kim.
Gió chiều thổi...
Tâm trạng cô phức tạp,
nghĩ chỉ còn tiết tự học cuối cùng nên không muốn quay về nữa, cô trầm tư một
lúc rồi cất bước đi về phía thư viện trường. Trước đây khi nhận sách giáo khoa,
Mộc Hi Vi đã giới thiệu cho cô biết đại khái về trường học, cô có thể vào thư
viện bằng thẻ.
Trong giờ học, trong
thư viện không có nhiều người.
Giang Nguyên dựa theo
giới thiệu đi lên lầu hai khu A, tìm một quyển sách đọc để giết thời gian.
Khi ngón tay cô đặt lên
cuốn “Lạc Đà Trường Tử”(1), xuyên qua khe hở trên giá sách cô bắt gặp một đôi mắt
đen và sâu thẳm.
Giang Chung Dục nghiêng
đầu cười, cách một giá sách hỏi cô: “Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
Cậu ta rất hiểu cô...
Cô có thể cảm nhận được
bọn họ là cùng một loại người.
Mặc dù cho đến tận bây
giờ, cô vẫn chưa hiểu tại sao mình lại có trực giác kỳ lạ và kiên định như vậy,
nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô bằng lòng gần cậu ta hơn. Trong
cuộc sống của cô, cô cần một người bạn như vậy, để thỉnh thoảng nghĩ tới, cô sẽ
cảm thấy bớt cô đơn.
Cả hai đều không cầm
sách và cùng nhau bước ra khỏi thư viện.
Giang Chung Dục đi ở
bên trái cô, đột nhiên hỏi: “Có muốn đi dạo một chút không?”
Đối với cô mà nói, trường
học giống như một cái lồng mà cô tự nguyện bước vào, tiếp nhận sự rèn giũa.
Nhưng trong xương tủy của cô vẫn có dòng máu phản nghịch, vào thời gian nhất định
có thể cho phép cô tạm thời xả sạch đầu óc, cho mình nghỉ ngơi.
“Ừm.”
Cô gật đầu và nói.
Giang Chung Dục cười
nói: “Vậy đi thôi, đưa cậu đi trèo tường.”
Những học sinh bình thường
có thể há hốc mồm kinh ngạc khi nghe điều này từ miệng cậu ta. Xét cho cùng,
Giang Chung Dục khác với Lục Xuyên, cậu ta là một học sinh giỏi rất điển hình,
là tấm gương tốt của trường Trung học số 9, những việc như trèo tường trốn học
không phù hợp với cậu ta.
Nhưng ở trong mắt Giang
Nguyên, những bước trèo tường của cậu ta cũng khá thành thạo, cậu ta ngồi xổm
trên đỉnh tường, đưa tay về phía cô, nói: “Đến đây.”
Chỉ ngắn gọn có mấy chữ,
giọng điệu ung dung, tự tin, nhẹ nhàng.
“Cậu thường xuyên ra
ngoài như thế này à?”
Khi hai người đến điểm
dừng xe buýt ở bức tường ngoài của khuôn viên trường, Giang Nguyên quay đầu lại
hỏi.
“Không thường xuyên lắm.”
Giang Chung Dục lấy thẻ
xe buýt từ trong túi quần ra và lên xe buýt trước.
Khi đến trường và về
nhà, trong nhà có tài xế đến đón cậu ta và Giang Chung Linh. Nhưng cậu ta thích
đi xe buýt hơn, hay nói đúng hơn là thích cảm giác đứng trong một chiếc xe buýt
vắng người. Xung quanh là những người xa lạ, kẻ đến người đi, sống động và ồn
ào.
Sau năm giờ, khi hai
người bọn họ đang lên tường thành, Giang Chung Dục nhận một cuộc điện thoại.
“Không cần đợi tôi, mọi
người cứ đi về trước đi.”
Giang Nguyên đứng trong
gió chiều, nhìn xuống dòng xe cộ dài dằng dặc bên dưới hồi lâu, nghe thấy giọng
nói trong trẻo và hơi trầm của nam sinh: “Khi tâm trạng không tốt, tôi thích
lên đây tản bộ.”
Giang Nguyên mím môi
nhìn sang: “Bởi vì yên tĩnh?”
“Bởi vì nặng nề.”
Những ngón tay mảnh khảnh
của nam sinh vuốt ve viên gạch đá xanh xám trước mặt: “Nó đã có lịch sử hơn 600
năm, đã chứng kiến quá nhiều vui buồn, đau khổ. So với nó, con người rõ ràng là
quá nhỏ bé và không đáng nhắc đến.”
Giang Nguyên hơi cúi mặt,
gật đầu: “Ừ.”
Thật lâu sau, cô lại
nói: “Cám ơn cậu.”
Giang Chung Dục không
nói nữa, đứng ở bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
___________
Chú thích:
(1)
“Lạc Đà Trường Tử” -《骆驼祥子》tác
phẩm của Lão Xá - 老舍
( 1899 - 1966 ), tên thật là Thư Khánh Xuân ( 舒庆春 ), sinh tại Bắc Kinh
năm 1899, trong một gia đình gốc Mãn Châu.
Nhận xét
Đăng nhận xét