Video Nổi bật
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 14
Chương 14: Lục Xuyên: Cậu là bánh bao à?
Hai tiết sau là tiết tự
học.
Giang Nguyên quay lại
ngồi vào chỗ của mình, chuông vào học vang lên.
Cô mới từ một trường
khác chuyển đến, vì vậy cô không có bài tập hè. Nhưng Giang Văn Tú biết truyền thống
của trường Trung học số 9, lo rằng bài kiểm tra đầu tiên của cô sau khi nhập học
sẽ khiến cô ta phải mất mặt, vì vậy trước đó đã tìm cho cô một bộ sách, bắt buộc
cô phải nghiêm túc làm xong, còn nhắc nhở cô sau khi nhập học sẽ có kỳ kiểm
tra.
Cô ta đã đánh tiếng,
Giang Nguyên đương nhiên phải nghiêm túc thực hiện. Cô lấy bài tập hè môn Vật
lý ra và chuẩn bị đối chiếu đáp án, học thuộc lòng chúng.
“Nè!”
Bàn học bất ngờ bị đá
cho một cái.
Giang Nguyên vừa ngẩng
đầu liền bắt gặp đôi lông mày cao ngạo của một nữ sinh.
Giang Chung Linh trịch
thượng đứng ở lối đi, hếch cằm về phía cô nói: “Đổi chỗ đi, cậu ngồi chỗ tôi.”
“Ừm.”
Giang Nguyên đồng ý.
Dứt câu, cô thu dọn
sách vở, giấy bút trên bàn, đứng dậy cất bước đi.
Giang Chung Linh cũng
khá kinh ngạc trước sự hợp tác của cô, cong môi cười, sau khi ngồi xuống liền
quay đầu lại, dựa vào bàn hỏi Lục Xuyên: “Tan học cậu có đi chơi bi-a không?”
Lục Xuyên chơi rất giỏi.
Không những biết chơi
mà còn rất thông minh.
Taekwondo ở cấp độ
chuyên nghiệp, từ khi còn nhỏ anh đã dành rất nhiều thời gian để tập luyện,
không đặc biệt chú trọng đến việc học của mình, nhưng cũng đạt được thành tích
tốt. Vì trưởng bối trong nhà nên anh lại có nền tảng về thư pháp, khi tâm trạng
vui vẻ còn có thể chơi vài ván cờ vây với trưởng bối. Ngoài ra, khi anh chơi
bóng rổ có thể khiến vô số cô gái phải hò reo, còn có thể lọt vào top ba trong
cuộc chạy đường dài tại đại hội thể thao của trường, đua xe ở đường thứ hai
cũng có thể khiến người ta phải hò reo.
Còn những trò giải trí
hàng ngày như bi-a, không có cái nào là anh không biết, chỉ là anh có cảm thấy
hứng thú với nó hay không mà thôi.
Ngay cả trong một vòng
tròn, anh vẫn là người được được trời ưu ái, được ca tụng.
Con cưng của trời chính
là như thế…
Cô ta thích anh, cho dù
anh thay bạn gái còn thường xuyên hơn thay quần áo, cô ta cũng không quan tâm.
Bởi vì cô ta có thể cảm nhận được Lục Xuyên chỉ đang chơi đùa với những cô gái
đó mà thôi.
Người mà buổi sáng vừa
đi vừa khóc cũng là vì lúc trước anh đã đến giải vây cho nên mới bị đeo bám!
Nghĩ đến đây, tâm trạng
của Giang Chung Linh càng ngày càng tốt lên, sự nhiệt huyết trong ánh mắt ít
nhiều cũng không che giấu được nữa.
“...”
Lục Xuyên đang cúi đầu
xem điện thoại, còn không thèm ngước lên: “Không đi.”
Khuôn mặt của Giang
Chung Linh thay đổi, làm nũng nói: “Đi đi mà, tôi sẽ gọi cả anh tôi nữa.”
“Đã nói không đi rồi.”
“Vậy tan học cậu định
làm gì?”
“...” Lục Xuyên liếc
nhìn cô ta một cái, dứt khoát đeo tai nghe lên.
Nhìn thấy vẻ mặt đồng
tình của Chử Hướng Đông, khuôn mặt Giang Chung Linh đỏ bừng, đứng dậy đi tới giật
tai nghe của Lục Xuyên.
“Mẹ nó, cậu có thôi đi
không!”
Tai nghe vừa bị tháo
ra, Lục Xuyên lập tức lạnh lùng quát.
Bởi vì câu nói này của
anh, nửa phòng học đều im phăng phắc, mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, hồi
lâu cũng không có ai dám lên tiếng đùa giỡn. Sự im lặng ngột ngạt khiến Giang
Chung Linh vô cùng khó chịu, cô ta cắn môi, xoay người bước đi.
“Đứng dậy.”
Cô ta đi về chỗ của
mình và quát Giang Nguyên.
Người sau đương nhiên
biết nguyên nhân, không nói lời nào trở về chỗ ngồi của mình.
Quay qua quay lại một hồi,
cô cũng không hề nói gì, trong phòng học có người không khỏi lộ ra vẻ đồng
tình, nhìn thấy Giang Chung Linh xách cặp chạy đi, bọn họ thở dài đưa mắt nhìn
Giang Nguyên trở về chỗ ngồi của mình.
Không ngờ tới cô còn
chưa ngồi xuống, Lục Xuyên đã nhướng hàng lông mày lưỡi mác liếc nhìn phía sau
lưng, cong môi chế giễu: “Cậu là bánh bao à?”
“...”
Giang Nguyên ngây người
nhìn anh.
Nam sinh đang dựa lưng
vào tường, một tay chống lên bàn, khuôn mặt ưa nhìn phủ một lớp mây u ám, đôi mắt
đen láy sáng lên như thiêu đốt, chỉ nhàn nhạt quăng ra một câu hỏi như vậy, chọc
vào ngay trái tim của người ta.
“Anh Xuyên, được rồi.”
Chử Hướng Đông và
Khương Nguyên cũng bị lời chất vấn bất ngờ này làm cho sững sờ, khi định thần lại
đã nhanh chóng nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nam tử hán đại trượng
phu, con gái nhà người ta đâu có trêu ghẹo gì cậu, làm gì phải như thế?
Bầu không khí đông cứng
vài giây, Giang Nguyên thu hồi ánh mắt lại trước, vẫn không nói gì, quay người
sang một bên, mở bài tập hè môn Vật lý ra.
“… Mẹ kiếp.”
Lục Xuyên thấp giọng mắng
một tiếng, đứng dậy rời đi.
“Này này này!”
Diễn biến này khiến Chử
Hướng Đông khó hiểu, hét lên ba lần rồi đuổi theo anh ra ngoài.
Khương Nguyên bị bỏ lại
có chút bối rối, chăm chú nhìn sắc mặt cô gái, nhỏ giọng dỗ dành: “Tính tình của
anh Xuyên như vậy đấy, chắc là cậu cũng thấy phiền lắm, cậu ta đang giận cá
chém thớt, nhưng cậu đừng so đo với cậu ta nhé.”
“Không sao đâu.”
Cô gái cúi đầu trả lời
câu hỏi và lắc đầu.
Khương Nguyên: “...”
Thật sự rất khó để giao
tiếp với người này, cậu ta có chút chán nản, nên đứng dậy và rời đi.
Ba người vừa đi, hàng
sau đột nhiên yên bình đi rất nhiều, nhìn thấy Giang Nguyên cúi đầu giải đề,
nhóm người trong lớp cũng không còn gì để hóng hớt, liền nhanh chóng thu hồi tầm
mắt lại, tập trung vào chuyện của mình.
Hiếm khi được yên tĩnh,
Giang Nguyên nhẹ nhõm thở dài một hơi.
*
Ngày hôm sau, vào buổi
chiều.
Hai tiết đầu tiên là tiết
tiếng Anh.
Âu Dương Dục giải thích
đại khái các dạng câu hỏi trọng điểm trong bài tập hè tiếng Anh và yêu cầu học
sinh tự đọc sách. Anh ta cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm, giơ cổ tay
lên xem giờ rồi bắt đầu đi đi lại lại trong lớp học.
Học sinh lớp 12/7 từ
lâu đã quen với cách dạy của anh ta, tranh thủ lúc này có người hỏi bài.
Giáo viên chủ nhiệm
đang ở trong lớp, bầu không khí tổng thể tốt hơn nhiều so với các lớp học khác,
cực kỳ yên tĩnh. Cả phòng học, thỉnh thoảng chỉ có giọng nói của người đàn ông
đang giải đáp thắc mắc không ngừng vang lên, trầm thấp ôn hòa, nghe rất hay.
Thời gian bất tri bất
giác trôi qua, tiếng chuông hết tiết vang lên.
“Đợi một chút.”
Âu Dương Dục ngước mắt
lên, hắng giọng một cái, đè đè tay bảo mấy nam sinh đang đứng ngồi xuống: “Thầy
có vài lời muốn nói.”
“Là chuyện về kỳ kiểm
tra ạ?”
Một số nam sinh nóng
lòng cất tiếng hỏi.
Âu Dương Dục nhìn lướt
qua, cũng không trách cậu ta đã cắt lời mình, chậm rãi nói: “Hai ngày nữa,
chúng ta sẽ tiến hành cuộc thi khảo sát cho lớp 12. Nội dung đề bao gồm nhưng
không giới hạn trong bài tập hè. Thời gian thi đã được để ở chỗ lớp phó học tập.”
Nói xong, anh ta liếc
nhìn Mộc Hi Vi, cô ấy lập tức đứng lên: “Em đã dán ở bảng thông báo rồi.”
Âu Dương Dục quay đầu
liếc nhìn bảng thông báo hoạt động của lớp bên trái bảng đen, gật đầu bảo cô ấy
ngồi xuống, nói: “Vậy được rồi, chúng ta nói về kỷ luật trong phòng thi.”
“Ồ.”
Âu Dương Dục cất giọng
nói hài hòa hướng dẫn những chuyện cần lưu ý trong kỳ kiểm tra.
Anh ta truyền đạt đại
khái một số quy tắc: lấy lớp là đơn vị, mỗi lớp có một phòng thi, mỗi người ngồi
vào chỗ của mình làm bài thi; mỗi phòng thi có hai giám thị, cả hai đều là giáo
viên dạy cho lớp; không được phép gian lận nếu không thành tích sẽ bị vô hiệu,
bị phạt viết giấy kiểm điểm và quét dọn vệ sinh...
Có lẽ vì còn trẻ nên anh
ta không thích càm ràm như những giáo viên bình thường, nói vài ba câu xong thì
nhanh chóng rời đi.
Trong phòng học xôn xao
bàn tán một hồi, mãi đến giữa tiết học đầu tiên mới yên tĩnh lại, nhưng sự yên
tĩnh đó cũng không kéo dài được bao lâu, tiếng chuông hết tiết lại vang lên.
Giang Nguyên làm như không nghe thấy, vẫn ngồi thẳng người đọc sách.
“Ai là Giang Nguyên?”
“Học sinh mới chuyển đến
của lớp mấy cậu ngồi ở đâu?”
Trước cửa lớp, đột
nhiên xuất hiện vài nam sinh cao lớn đang xô đẩy nhau.
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Bài đăng phổ biến
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 4
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 15
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét