Video Nổi bật
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 11
Chương 11: Cháu hỏi cô nhá, cô coi cháu là ngân hàng hả?
Ngẫm lại chuyện hồi
xưa, càng nghĩ càng giận.
Trương Nhã Thấm ngồi
trên ghế sô pha hồi lâu, sau đó xoa ấn đường.
Đương lúc phiền muộn
thì nghe tiếng bước chân dồn dập, bà ta vội ngẩng lên, thay bằng nụ cười tươi:
“Sao em qua đây muộn thế? Có lo lắng không? Chỉ có một mình em, làm sao em tới
đây? Ăn tối chưa?”
“Ha...”
Lục Miểu bật cười: “Nhiều
câu hỏi thế, em phải trả lời câu nào đây?”
Lục Thuần có ba người
em gái thì đây là cô út, nhỏ hơn chị dâu hai mươi tuổi, hiện tại chưa tốt nghiệp,
tuy tính cách hơi bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng lại dễ chung đụng, không có mưu
ma chước quỷ.
Trên có anh trai và hai
người chị gái cho nên từ khi sinh ra, Lục Miểu không cần bận lòng bất cứ chuyện
gì, hai mươi năm qua cô sống cuộc đời tự do thoải mái, nhưng năm nay thì không
được như thế nữa. Ông cụ nói lúc mình già rồi mới có cô, từ nhỏ cô muốn gì được
nấy, thành ra mới tạo thành tính cách tùy hứng càn quấy như vậy, không giống
con gái chút nào. Rút kinh nghiệm xương máu, kể từ năm nay họ phải dạy lại cô,
chỉ mong không quá muộn.
Chuyện đầu tiên phải dạy
lại là cách quản lý tiền bạc.
Thói đời mà, thiếu gì
chứ không thể thiếu tiền, thiếu tiền thì phải sống như nào?
Làm người ta hơn nửa
đêm còn phải chạy đi vay tiền.
Lục Miểu thầm buồn bực,
cô ngẩng lên cười: “Chị dâu à, Lục Xuyên ở trên lầu à?”
“Ừm, mới về hồi tối.”
Trương Nhã Thấm mỉm cười
thân thiết: “Vừa về đã lên lầu, không chịu xuống đây. Sao thế, em tìm nó muộn
như vậy, có chuyện gì sao?”
“Bí mật, bí mật...”
Lục Miểu cười ha ha,
sau đó nhanh chân chạy lên lầu.
Gần tháng Chín mà cô vẫn
mặc áo cộc tay bó sát người và quần đùi, dáng cô vốn eo nhỏ thân gầy, cộng thêm
đôi chân dài trắng trẻo nên chạy nhanh thoăn thoắt như chú thỏ, nhảy vài ba bước
trên cầu thang, chỉ tốn mấy giây đã lên tới lầu hai.
Là con gái út của ông cụ
Lục, Lục Miểu nhỏ hơn anh cả Lục Thuần hai mươi lăm tuổi, từ nhỏ đã cưỡi cổ anh
trai mà lớn lên. Thật ra mấy chuyện vay tiền này, tìm anh cả không thành vấn đề,
mỗi tội Lục Thuần lắm tiền nhiều của nhưng khi đối mặt với em gái lại cực kỳ lải
nhải, so với bố mẹ chỉ có hơn chứ không kém.
Lục Miểu không có kiên
nhẫn nghe anh mình lải nhải, nên không muốn tìm anh cả vay tiền, mà nhắm vào Lục
Xuyên.
*
Từ chín giờ hơn, Lục
Xuyên đã ở trong phòng huấn luyện.
Lúc anh mới sinh, taekwondo
vừa phát triển ở thành phố An. Đợi đến năm sáu tuổi, anh đòi đi học. Người chị
dâu đã qua đời vốn dịu dàng mềm mỏng, con trai nói gì nghe nấy nên đồng ý ngay,
dẫn con mình đến nơi huấn luyện.
Hồi đó Lục Miểu mới học
cấp một, sau khi tan học thì gặp hai người, thấy hai mắt chị dâu đỏ bừng, hỏi
ra thì mới biết trong lúc luyện tập với huấn luyện viên, cậu nhóc Lục Xuyên bị
giãn dây chằng nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc, chị dâu đứng cạnh xem, thấy con
trai đổ mồ hôi ròng ròng thì bật khóc nức nở. Qua mồm Lục Miểu, chuyện này truyền
khắp nhà họ Lục. Về sau mỗi khi tụ họp gia đình, lúc nào cũng có người lấy chuyện
đó để trêu ghẹo chị dâu, khiến chị vừa thẹn thùng vừa lúng túng, đỏ hết cả mặt.
Cuối cùng nhóc Lục Xuyên đốp chát lại, gào lên: “Không được cười mẹ cháu!”
Chuyện cũ như gió thoảng
mây trôi, nhoáng cái đã mười năm.
Lục Miểu đứng ngoài cửa
phòng huấn luyện, thẫn thờ nhớ lại, không ngờ chị dâu đã mất gần mười năm rồi.
“Sao cô lại tới đây?”
Lục Xuyên vô tình nhìn
thấy cô, anh tháo găng tay đấm bốc và đi ra.
Anh luyện taekwondo mười
hai năm, đã thành thói quen. Bên nhà tổ có phòng huấn luyện đặc biệt cho anh
dùng, tất nhiên Lục Miểu biết điều đó. Cô có thể tìm tới giờ này bởi vì quá rõ
giờ giấc sinh học của anh.
Thấy anh đi ra, cô lập
tức đứng thẳng người.
Đau thì thôi luôn má
ơi, cháu trai cao quá, gần một mét chín mươi, cao hơn mình tận ba mươi
centimet, thành ra mỗi lần gặp nó, cảm giác đè nén này cứ tự nhiên sinh ra, nhất
là khi đứa cháu trai này vẫn đang trong quá trình huấn luyện. Ban đầu nó muốn học
môn này, chắc hẳn là do ham muốn tò mò của trẻ con; nhưng về sau trải qua chuyện
bắt cóc, khiến chị dâu vì sợ hãi quá độ mà rời khỏi thế gian này, thái độ học tập
của nó trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trong cuộc sống hằng
ngày, có lẽ Lục Xuyên vẫn còn đôi chút kiêu ngạo, nhưng trên sân huấn luyện,
anh luôn giữ thần thái hào hùng phấn khởi.
"Rốt cuộc có chuyện
gì?”
Găng tay đấm bốc bị ném
vào cái tủ cất đồ cạnh đó, Lục Xuyên lại lên tiếng hỏi, giọng anh hơi khàn.
Sau khi lên lầu, anh kể
cho Lục Thuần nghe chuyện thầy giáo đi thăm hỏi các gia đình, kế đó anh vào
phòng huấn luyện, làm nóng người rồi bắt đầu tập với bao cát. Thời gian trôi
qua, mồ hôi thấm đẫm người anh, làm ướt chiếc áo huấn luyện màu trắng. Thấy thời
gian không còn nhiều, anh vừa hỏi Lục Miểu, vừa tháo đai lưng màu đen.
Lục Miểu thấy mồ hôi
anh đổ đầy mặt, cô thở phào, cười đến nỗi hai mắt sáng ngời: “Cũng không có gì,
đến thăm cháu không được à.”
“Lục Miểu...”
“Gọi cô út!”
Khuôn mặt tươi cười lập
tức xị xuống.
Ban đầu Lục Xuyên gọi
cô là cô út, nhưng sau này anh đến tuổi dậy thì, nhìn cô út ngày càng lùn hơn
mình, làm thế nào cũng không gọi một tiếng cô được nữa. Lục Miểu càng không
thèm chiều theo ý anh, cô cảm thấy anh đang kỳ thị chiều cao của cô.
Lục Xuyên cầm ly nước
trên ngăn tủ rồi uống: “Nếu không có chuyện gì thì cháu chạy bộ đây.”
Thời tiết không tốt,
anh sẽ chạy bộ trên máy tập, hôm nào trời đẹp anh mới ra ngoài chạy. Lục Miểu
biết thói quen này của cháu trai, cô vội vàng giơ chân cản đường anh, ngẩng đầu
nghển cổ nói: “À mà nè, cho cô mượn ít tiền.”
"..."
Muộn thế này mà tới vay
tiền?
Lục Xuyên nghi ngờ nhìn
cô: “Bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.”
Lục Miêu giơ hai ngón, huơ
qua huơ lại trước mắt cháu trai: “Hai chục ngàn.”
Lục Xuyên nhướn đuôi
lông mày, nghiêng đầu mỉm cười: “Cháu hỏi cô nhá, cô coi cháu là ngân hàng hả?”
Nói thì nói thế thôi, mấy
phút sau, anh vẫn về phòng lấy thẻ đưa cho người ta. Thấy Lục Miểu tươi cười
như vậy, anh không nhịn được gõ đầu cô, cảnh cáo: “Xài tiết kiệm đấy nhé.”
“Biết rồi biết rồi.”
Lục Miểu lườm anh, cầm
thẻ đi, vẫy tay chứ không thèm ngoảnh đầu lại: “Cảm ơn nhá.”
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Bài đăng phổ biến
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 4
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
XƯƠNG RỒNG NHỎ CỦA LỤC TIỂU XUYÊN - CHƯƠNG 15
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét